Lọc Truyện295 bài viết found
295 bài viết found
Rể Quý Trời Cho
Khi đó mẹ Lâm Thanh Diện vì muốn nắm quyền nhà họ Lâm mà không tiếc để anh gánh tội danh phản bội, anh phải rời khỏi gia tộc, làm con rể phế vật bị người người chê cười ở Giang Thành. Cho đến khi vợ bị ức hiếp, anh mới không thể tiếp tục điệu thấp nữa, lộ thân phận, vả mặt bọn người.
– “Cậu chủ, xin cậu hãy theo chúng tôi quay về thành phố kế thừa sản nghiệp của nhà họ Lâm.”
“Mẹ của cậu nguyện xin lỗi cậu vì lỗi lầm năm xưa, chỉ mong cậu đừng để bụng, hãy lấy đại cục làm trọng.”
“Nhà họ Lâm là gia tộc hàng đầu nước H, không thể không có người dẫn dắt được.”
Lâm Thanh Diện nhìn ông cụ đang cung kính khom lưng đứng trước mặt rồi nở nụ cười khinh khỉnh.
“Năm xưa, người phụ nữ lòng dạ độc địa chẳng khác nào rắn rết ấy vì muốn thâu tóm nhà họ Lâm vào tay mà đã đuổi tôi ra khỏi gia tộc, còn đổ lên đầu tôi cái tội danh phản bội, vì sợ tôi trả thù, bà ta đã bức tôi làm một thằng ở rể vô dụng, bị người người cười chê tại cái nơi khỉ ho cò gáy Hồng Thành này.”
“Bây giờ bà ta bệnh nặng, các người mới nhớ tới tôi, chẳng lẽ không thấy là đã quá muộn rồi sao?” “Tôi đã quen với việc ở rể nhà họ Hứa tại Hồng Thành này rồi và cũng đã quen với việc người ta nói mình là đồ bám váy vợ nên tôi quản không nổi chuyện nhà họ Lâm đâu, các người nên quay về là hơn.
Nói xong, Lâm Thanh Diện phũ phàng quay lưng, ném túi rác trên tay vào thùng rác rồi rời khỏi.
Mặc dù thân phận người thừa kế nhà họ Lâm có thể khiến người ta nể sợ nhưng Lâm Thanh Diện lại chẳng đoái hoài gì tới nó.
Kể từ giây phút bị đuổi ra khỏi nhà năm xưa, anh đã không còn chút tình cảm gì với bọn họ nữa rồi.
Hồng Mông Linh Bảo
Lã Thanh-Minh bị cha Lã Văn Nhàn người Kinh bỏ rơi từ khi còn trong bụng mẹ (Dân tộc thiểu số Êđê). Người Mẹ cực khổ, tần tảo nuôi Minh. Khi được ba tuổi Minh bị một nửa viên bi mẻ nhập qua Mi Tâm vào Thức Hải nhưng trong nhà ai hay biết. Khi đi học vỡ lòng Minh bị ảnh hưởng biến cố lúc ba tuổi, trí lực tổn thương, học hôm trước quên hôm sau nhưng thân thể thì càng ngày càng cường mạnh thành tuyệt phẩm thiên tài luyện võ.
Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên
Trong câu chuyện này tác giả không cho nam chính trọng sinh,cũng sẽ không có hệ thống, mà chỉ có dị năng!
Đầu tiên mở ra một thế giới siêu anh hùng cùng tội phạm tràn ngập máu và nước mắt.
Nơi này có bi thương cùng chết chóc. Nhưng cũng là nơi tình bạn và công lý tỏa ánh sáng mãnh liệt!
Đế Chế Đại Việt
Nội dung trong câu chuyện này là sự tiếp nối bộ “Nhẫn giả hệ thống”. Truyện bắt đầu từ lúc sau khi Franz thống nhất được hai đại lục ở Tử Lam tinh thì cậu đã trở về Trái Đất.
Cũng chính ở nơi đây hắn lại có thể gặp được Lạc Long Quân, và tiếp tục đi tìm người để gánh trọng trách tìm con đường sống cho Hải Việt tộc.
Main được Lạc Long Quân trao cho một hệ thống như gần như AOE để xây dựng một vương quốc tại dị giới. Hãy xem cuộc hành trình đó như thế nào.
Vạn Năng Trò Chơi Hệ Thống
Một thanh niên đang hưởng thụ cảnh sinh hoạt đời thường yên yên ổn ổn bỗng chuyên về thời gian mười năm trước (2014)…. Phát hiện trong cơ thể mình xuất hiện một hệ thống, dựa vào nó mà tiến đến đỉnh phong nhân sinh!
Triệu Thiên Hữu (Rozen) ăn sạch hắc bạch, thành tựu không ai đỡ nổi, bao gồm giới siêu năng lực, võ giả hay ninja…. tại Dị Thế Giới cùng Nhị Thứ Nguyên Thế Giới qua lại.
Phó Bản: One Piece, Hokage, Fairy Tail…..
Xuyên Qua: Strike The Blood, Madan Ou To Vanadis, DxD, Konosuba, Fate….(không theo thứ tự)
Du Lịch: tổ hợp thế giới (…)
Đây là truyện thuần Anime, không có Map huyền huyễn hay tiên hiệp, võ hiệp nào, hay Marvel, DC.
Ai muốn tác làm bộ nào thì cmt, tác sẽ suy tính.
Tiên Môn
Ngay từ khi mới lọt lòng thì Lăng Tiểu Ngư đã phải mất mẫu thân cũng chẳng bao lâu sao lại chào tạm biệt phụ thân, cũng vì thế đã trở thành là một đứa trẻ kỳ lạ, trời sinh mang nhiều bí ẩn.
Nhưng khi sáu tuổi đã được cho nhập tiên môn, qua các bước nhận định ban đầu thì chỉ có tư chất thường thường bậc trung, tương lai sau này e chẳng có bao nhiêu thành tựu. Thế nhưng…
Mười sáu năm sau, tại Ngũ Kiếm Đài, thần quang hiển lộ, thái cực hiện hình, một chưởng bại thiên kiêu, chấn động năm mạch tiên môn.
Từ đây, mưa gió bắt đầu nổi lên. Nghĩa sư đồ ngỡ nặng như sơn, ngờ đâu lại chỉ nhẹ tựa lông hồng…
Kết giao ma nữ, sát hại thiên kiêu chính giáo, chốn Hình Đài lặng lẽ bước đi…
Thế nhân chú mục, Lăng Tiểu Ngư tay bị xiềng xích, mắt nhìn ân sư, hé môi lại chẳng thốt nổi thành câu. Mắt nhoè lệ, cam chịu đại hình…
“Sư phụ, kể từ hôm nay, Lăng Tiểu Ngư ta và người ân đoạn nghĩa tuyệt, ngày sau gặp lại cũng sẽ coi như chưa từng quen biết”.
Xích Tâm Tuần Thiên
Thượng cổ thời đại, yêu tộc tuyệt tích. Cận cổ thời đại, long tộc biến mất. Thần đạo đang thịnh thời đại đã như khói, phi kiếm tuyệt đỉnh thời đại cuối cùng trầm luân…
Cái thế giới này xảy ra chuyện gì?
Kia mai táng tại thời gian dài trong sông lịch sử chân tướng, ai tới lắng nghe?
Sơn hà ngàn dặm viết phục thi, càn khôn trăm năm miêu hổ đói.
Thiên địa chí công như vô tình,
Ta có lòng son một viên, lấy tuần thiên!
__________________________
Cửu phẩm tu giả lấy đạo nguyên bố trí dàn trận điểm, thành lập Đạo Toàn hoàn thành đặt móng. Đạo mạch chân linh du vượt Đạo Toàn trung, là vì Du Mạch cảnh.
Bát phẩm tu giả thành lập ba cái Đạo Toàn cũng tại thông thiên cung nội cấu trúc tiểu chu thiên tuần hoàn. Là vì Chu Thiên cảnh.
Thất phẩm tu giả thành lập thiên địa nhân ba cái tiểu chu thiên tuần hoàn, hoàn thành đại chu thiên tuần hoàn, sau đó quán thông nhục thân, gột rửa thông thiên cung, đạo mạch đại long lúc đó thức tỉnh, mới có thể nhìn thấy Thiên Địa môn! Là vì Thông Thiên cảnh.
Khép kín thông thiên cung thiên địa môn, lại gọi tu hành cửa thứ nhất. Chỉ có đả thông Thiên Địa môn, mới có thể minh tâm thấy tính, đạo mạch Đằng Long.
Huyền Lục
Có một nơi, ở đó người tu chân quá nhiều. Khi tu chân giới trở nên quá thịnh hành, sẽ có những người muốn trở thành phàm nhân. Trở thành người thường, có thể nếm được ngũ vị tạp trần của thế gian, của nhân sinh.
Ngươi có muốn tu luyện lại không? – Không.
Tại sao? – Vì ta chết một lần rồi.
Vậy sao ngươi lại tu? – Vì ta sợ chết.
Một câu chuyện tu chân đan xen giữa sinh hoạt đời sống của phàm nhân liền bắt đầu từ đây.
Thể Tu Chi Tổ
Tại Tu Tiên Giới, người người đều biết thể tu đáng sợ, nhục thân có được pháp bảo cường đại phòng ngự, nhất quyền nhất cước ẩn chứa kinh khủng man lực, thường thường có thể vượt cấp mà chiến, sức chiến đấu kinh người.
Như vậy tại lúc đầu Tu Tiên Giới, vị thứ nhất thể tu là thế nào xuất hiện?
Ở đó tu luyện yếu ớt Kim Đan cùng Nguyên Anh hệ thống bên trong, công pháp luyện thể lại là như thế nào sáng lập đâu?
Đây là một cái giảng thuật thể tu chi tổ, khai sáng luyện thể một mạch cố sự.
Cực Phẩm Cuồng Thiếu
Truyện có rất nhiều tình tiết có thể nói là hài hước nhưng cũng có thể nói là bi thương. Nhân vật chính trong truyện là một câu thanh niên với nhiều điều kỳ lạ xảy ra xung quanh, có những điều mà không thể tìm được câu trả lời, vây quanh hắn là những xô bồ nhân thế mặc dù lòng chẳng hề vấn vương, một nhân vật lạ được tác giả Phong Cuồng; mời bạn đến với truyện đô thị này.
Kim lân khởi thị trì trung vật, nhất ngộ phong vân tiện hóa long.
(Kim lân há là vật trong ao, một trận mưa gió liền hóa rồng.)
Một thiếu niên có thân thể không rõ ràng đi vào chốn phồn hoa đô thị, hắn chỉ mong sống một cuồng sống bình yên như mọi người nhưng lại phát hiện hồng phấn gian nhân, thế lực khắp nơi lao vào hắn giống thiêu thân lao đầu vào lửa.
Chuyện quốc gia, chuyện thiên hạ, từ xuất thế đến cứu thế, hắn giống như một đầu mãnh hổ xuống núi, một đường không gì cản nổi.
– Có rất nhiều kẻ muốn giết ta, có người đã sám hối trong Địa ngục, cũng có người đang trên đường xuống đó.
Diệp Phàm.
Tô Lưu Ly vốn không hợp mắt với Diệp Phàm, lúc này nghe Diệp Phàm nói như vậy thì nàng liền tức giận trừng mắt Diệp Phàm. Chử lão đầu không trị được nhưng tôi có thể trị.
Diệp Phàm nói. Chử thần y không chữa khỏi bệnh, hắn có thể trị? Lời nói của Diệp Phàm giống như là một đạo sét vang lên giữa trời xuân. Dưới ánh mặt trời, Phúc bá cũng tốt, Tô Lưu Ly cũng tốt, thậm chí ngay cả Tô Vũ Hinh cũng cảm thấy đầu óc của mình bị chập mạch. Bọn họ giống như pho tượng điêu khắc đứng ở đó, quên cả nói chuyện, chỉ là trừng to mắt nhìn vào Diệp Phàm. Cứ như vậy ngơ ngác mà nhìn.